Chị bạn tôi vừa ly hôn. Chị với chồng kết hôn được 3 năm, chưa có con. Lối sống khác nhau bộc lộ quá rõ, khi những cung bậc rung động ban đầu của cả 2 không còn. Chị thích những lời nói nhẹ nhàng, dễ nghe, trong khi anh chồng đụng chuyện là cộc cằn, chửi thề thì trở thành câu cửa miệng lúc nào không hay.
Chị thích những bữa ăn chay với nhiều rau củ cho nhẹ bụng, anh chồng chọn mì gói dùng với nước súp hầm từ nguyên cái chân giò heo…
Cuộc hôn nhân của họ chưa vướng bận con cái, tài sản nên việc ly hôn diễn ra cũng nhẹ nhàng, tự nhiên như thể ngày đó nhất định sẽ đến. Chị nói, chỉ buồn một chút thôi. Bởi lâu rồi cả 2 cũng chẳng can thiệp vào đời sống của nhau.
Ở tài khoản mạng xã hội, chị click vào chữ độc thân ở mục cập nhật thông tin, cảm giác “đã” gì đâu. Nhưng trạng thái ấy không kéo dài được bao lâu, chị quay sang cảm giác sợ một mình.
Nỗi sợ ấy ngày càng rõ rệt. Nó không khó phân biệt giữa câu hỏi vì chị còn yêu chồng, hay chỉ đơn giản là sợ một mình? Khi đứa cháu gái đến ở cùng vài ngày, chị thấy mình ổn hẳn. Và việc ly hôn vẫn là quyết định đúng đắn với chị.
Mỗi ngày rời khỏi văn phòng làm việc trở về, chị sợ bước vào căn nhà mình vì thấy quá trống trải. Chị cố gắng với niềm tin chỉ là cảm xúc tạm thời, nhưng có những buổi tối, chị mở tung cánh cửa, vội vã như muốn trốn chạy căn nhà mình. Chị vào quán cà phê để có cảm giác chung quanh đang có người. Đến tối muộn mới trở về khi cơn buồn ngủ chực chờ.
Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để sống một mình (ảnh minh họa)Chị hỏi tôi, đã bao giờ tôi sợ cảm giác một mình chưa? Tôi nói với chị rằng, mỗi người ít nhiều đều có nỗi sợ, rồi sẽ ổn thôi.
Nhưng ít ngày sau đến nhà chị chơi, tôi nhận ra sự thất thần trên nét mặt của chị. Chị đưa cho tôi xem thông tin mới post lên mạng xã hội với nội dung cần người share phòng. Đáng ra, tôi sẽ ngạc nhiên với thông tin mình vừa nhận, sống cùng người lạ trong nhà phức tạp như thế nào chị hiểu rõ mà. Nếu không vì kiếm thêm chút tiền hàng tháng thì ở một mình cho thoải mái. Nhưng nhìn vẻ mệt mỏi toát ra từ chị, tôi nghĩ rằng có điều gì đó bất ổn thực sự với chị.
Chị kể, từ bé tới giờ chị chưa từng sống một mình. Tuổi thơ thì ở cùng gia đình, lên đại học ở trọ cùng bạn cho đến lúc kết hôn ở cùng chồng. Sau ly hôn, sống một mình chị cảm giác như vừa rơi vào hố đen thăm thẳm, không lối thoát. Tâm trí chị bất an đến độ không thể ngồi tập trung vào hơi thở 10 phút mỗi ngày như thói quen đã hình thành từ rất lâu.
Chị đã nghĩ đến việc gạt bỏ cái tôi bên trong để nhắn tin cho chồng trở về, rồi ai nấy sống cuộc đời mình một cách tự do, không ràng buộc. Chị chỉ cần thấy bóng người mới có cảm giác được an toàn. Nhưng rồi chị nghĩ, anh cũng cần có đời sống hôn nhân riêng của mình, nên thôi.
Một người bạn có chuyên môn ngành tâm lý học nói với chị rằng chị bị chứng lệ thuộc mối quan hệ. Tức là trong quá khứ chị đã trải qua cảm giác sợ hãi khi ở một mình. Điều này chỉ người trong cuộc mới tìm ra nguyên nhân để hướng tới việc chưa lành theo liệu pháp tinh thần.
Chuyên gia ấy còn nói rằng, không phải cứ trưởng thành là đối đầu được với mọi thứ. Có những vết thương trong sâu thẳm mà khi đụng chuyện mới bùng phát. Vậy nên có những nỗi sợ mà người ngoài cuộc cho là... vớ vẩn, nhưng nó có thật.
Hôm qua, tôi vừa nghe podcast về một nhân vật có tiếng trong ngành kiến trúc. Anh ấy chia sẻ rằng khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, anh phải tạm ngưng lại để bắt đầu hành trình đi tìm lại chính mình, chữa lành vết thương trong tâm hồn. Tại sao anh ấy lại đưa ra quyết định có tính liều lĩnh đó, bởi khả năng xấu có thể dẫn đến phá sản và những trạng thái tệ hại khác về tâm lý. Anh lý giải rằng nếu mình làm thật tốt công việc, có tất cả mọi thứ nhưng với một tâm hồn không lành lặn thì có ích gì? Chi bằng hãy chữa lành vết thương tâm hồn trước đã.
Đường chúng ta đi không phải lúc nào cũng trải hoa hồng. Có những người nhờ gặp nghịch cảnh mà trở nên vững vàng, mạnh mẽ, nhưng cũng có những người suy sụp trước những điều tưởng như vặt vãnh.
Đừng vội buông lời khuyên ai tận hưởng khoảng thời gian một mình với rất nhiều lợi ích nghe đầy tích cực. Xin thưa, mỗi người có mỗi nấc thang cuộc đời mình. Họ chẳng thể vượt lên đến đỉnh khi còn chật vật với những nấc thang đầu tiên.
Như chị bạn tôi, gần 40 tuổi mới bắt đầu bài học vỡ lòng với chủ đề: tập sống một mình. Bài học đó với chị cũng khó ngang những dự án tiền tỷ mà các chủ doanh nghiệp hướng tới.
Hôm sau, tôi thấy chị gỡ status cần người share phòng và đăng thêm status tạm biệt bạn bè trên mạng xã hội một thời gian.
Tôi biết chị đang phải bước những bước đi đầu tiên đầy khó nhọc, mà khởi đầu là việc vá lại trái tim mình bằng cách tìm kiếm bình yên từ bên trong.
An Na